 
                            Khu vườn của Mẹ tôi
Cõi lòng Mẹ tựa khu vườn
  Lạ lùng, cổ kính lại luôn dịu dàng
  Chỗ này hoa lá rộn ràng
  Chỗ kia yên tịnh ẩn hàng cây cao
  Muôn cây hoa tím khuất vào
  Chúng ta nhận biết khi nào đi ngang.
  Gần bên huệ nở hương lan
  Huệ tinh khiết tựa thiên thần tư duy.
  Lưu ly nở rộ thầm thì;
  “Đừng quên tôi nhé!” rất chi nồng nàn
  Và hoa bướm tím giăng hàng
  Màu hoa-tưởng-nhớ gợi thương, gợi sầu.
  Hoa hồng tình ái trước sau
  Như vùng đất hứa khoe mầu đê mê
  Mùi thơm ngan ngát tràn trề
  Quanh năm vui thú, bốn bề dâng hương.
  Tâm hồn Mẹ tựa khu vườn
  Nơi đây yên tĩnh, tình thương dạt dào
  Muôn chim đua hót ngọt ngào
  Bài ca hoan lạc vọng vào muôn phương.
  Từ vườn dâng nhẹ tầng không
  Vượt điều tội lỗi, thoát vòng đua tranh
  Như muôn hồng tỏa thơm lành
  Hương thơm đời Mẹ ngát quanh bốn mùa
My Mother’s garden
Her heart is like her garden,
  Old-fashioned, quaint and sweet,
  With here a wealth of blossoms,
  And there a still retreat.
  Sweet violets are hiding,
  We know as we pass by,
  And lilies, pure as angel thoughts,
  Are opening somewhere nigh.
  Forget-me-nots there linger,
  To full perfection brought,
  And there bloom purple pansies
  In many a tender thought.
  There love’s own roses blossom,
  As from enchanted ground,
  And lavish perfume exquisite
  The whole glad year around.
  As in that quiet garden –
  The garden of her heart –
  Songbirds are always singing
  Their songs of cheer apart.
  And from it floats forever,
  O’ercoming sin and strife,
  Sweet as the breath of roses blown,
  The fragrance of her life.
  Alice E. Allen
Bình Luận Bài Viết