Chúng ta đến thế gian này, tựu chung chỉ có hai việc lớn: sinh và tử. Một việc đã hoàn tất rồi – chính là sự sinh ra. Việc còn lại thì chưa tới, vậy cớ gì phải vội vàng? Những điều đủ duyên, ắt sẽ đến. Đến rồi, sẽ đi. Mong cầu hay cưỡng cầu, chẳng thể níu giữ điều gì.
Người có trí tuệ sẽ không sống theo miệng lưỡi thế gian, cũng chẳng sợ ánh nhìn thiên hạ. Chỉ cần hiểu được lòng mình, soi chiếu những điều hay – dở trong thân tâm, rồi lần hồi sửa đổi… cũng là một cách tu dưỡng.
Đời người như giấc mộng qua,
Sương rơi tan vỡ, chiều tà khói mây.
Ham chi danh lợi cao dày,
Thảnh thơi một bước về ngay chính mình.
Trăng lòng sáng giữa vô minh,
Buông tay chấp niệm, yên bình trong tâm.
Dẫu cho bão tố thăng trầm,
Ta luôn chánh niệm nội tâm vững vàng
Lạc lõng lớn nhất trong đời không phải là không ai bên cạnh, mà là không có nơi tâm linh nương tựa. Không biết mình đang đi đâu, về đâu, mới là nỗi hoang mang thật sự.
Dù ta có ý thức được hay không, thừa nhận hay không, thì nếu trong lòng chỉ nuôi lớn những điều thiện lành, không một thế lực nào khiến ta phiền muộn. Nếu nội tâm thật sự lương thiện, thì sẽ không còn oán giận. Nếu đời sống thật sự đơn sơ, thì dẫu thế gian có đảo điên cũng chẳng ảnh hưởng gì đến ta.
Làm người tốt thì thân khỏe, tâm an, giấc ngủ nhẹ nhàng. Làm việc tốt thì trời biết, đất hay, quỷ thần kính phục.
Nếu không nghi ngờ, thế gian sẽ không lạnh lẽo.
Nếu không phân biệt, thế giới sẽ không xa cách.
Nếu không oán giận, bầu trời luôn ấm áp.
Nếu không gây hấn, bốn bể đều là nhà.
Sự yên tĩnh đích thực không phải là ngồi bất động hàng giờ, mà là giữ được một tâm thái điềm tĩnh để quan sát vạn vật, lắng nghe cả tiếng lá rơi, hoa nở, cỏ non lay động trong gió nhẹ.
Sự bình ổn bền vững đến từ bên trong. Mong cầu từ bên ngoài chẳng bao giờ mang lại sự an nhiên lâu dài.
Những gì xuất hiện trong cuộc đời, chỉ có thể trải nghiệm, không thể chiếm hữu. Bởi chúng ta, rốt cuộc, cũng chỉ là những lữ khách qua đường. Rồi sẽ có một ngày phải nói lời tạm biệt.
Vì thế, những gì đã đi qua – hãy mỉm cười buông xuống.
Những gì đang đến – xin mở lòng đón nhận, thong dong và tỉnh thức.
Chẳng mong giữ được bao lâu,
Chỉ mong mỗi phút nhiệm mầu thảnh thơi.
Tỉnh ra giữa cõi luân hồi,
Mới hay an lạc chẳng rời bước chân…
Chỉ cần tâm sáng – thì bước đi nào cũng thong dong giữa cõi trần.