1. BỐN MÙA AN NHIÊN
  
  Tay bỏng còn khêu bếp hạ tàn
  Mặc lòng cứ gợn sóng miên man
  Vết khâu buốt nhói thời phiêu lãng
  Chực tạt vào thềm thu dợm sang
     
    Quyên khàn xa xót tội canh thâu
  Trăng rót vàng dôi cúc bạc màu
  Đứt vận câu thơ trườn ngắc ngoải
  Lá rơi bướm tủi liệm đời sâu
     
    Thu chằm xa vắng xuống tang thương
  Vô trú phù vân phải đoạn trường
  Hiu hắt đìa sen dầu ảm đạm
  Vô thường nhắc nhở biết yêu thương
     
    Dơi tìm gọi bạn tránh làn đông
  Côi cút trời ơi! thiếu ấm nồng
  Chỉ có loài hoa hừng hực lửa
  Trạng nguyên đỏ thắm tiếp xuân nồng
     
    Kiến soi trời động để thiên di
  Vật đổi sao dời cứ đến đi
  Không- sắc phiêu bồng trong vũ trụ
  Có sanh-có tử lẽ huyền vi
     
    Thu- hạ -đông... mầm đã nhú xuân
  Dẫu từng điêu đứng biết bao lần
  Choàng vai cô tịch như bằng hữu
  Bất chợt bên thềm hé nụ ngân !
              2. BỐN MÙA
    Mượn xuân một chút mưa phùn
  Trả đông lại chút run run rét về
  Mượn hè chút nhớ xa quê
  Trả cho thu chút lỗi thề cố hương
    
  Mượn đêm lằng lặng chút buồn
  Trả ngày sốc nổi con đường... chút vui
  Mượn trầu cay một chút vôi
  Trả cho phụ bạc mấy lời dối ngoan
    
  Mượn trời một chút đa đoan
  Câu thơ mình trả cho ngàn nỗi đau
  Mượn thăng trầm chút bể dâu
  Trả cho mỗi bước cơ cầu - thiên di
    
  Vui buồn mượn bốn mùa đi
  Trắng tay ngày tháng trả gì, hỡi em? 
  
  Sưu tầm
     
                             
                            
                                                    
Bình Luận Bài Viết