Mẹ ơi !
    Bây giờ là tháng 9, mùng 3
    Mây trắng vẫn thênh thang lùa vào nỗi nhớ
    Phương trời cũ,
    Biết đâu tìm hơi thở
    Bóng mẹ mùa thu đổ xuống bóng hoàng hôn !
     
    Mẹ ơi !
    Bây giờ là tháng 9, mùng 3
    Con lặng lẽ
    Bên thềm thu gió về hiu hắt
    Mang mang nửa khung trời, nửa vòng trái đất
    Còn nửa quê nhà, hoang tái bóng chiều sa.
    Mùa thu
    Một thoáng đã ba năm, 
    Nhớ ngày mẹ mất!
    Vầng trăng sơ huyền chưa kịp sáng bên trời
    Nên mẹ đi không để lại một lời
    Và đương lúc con vẫn còn phiêu bạt.
        Ai đâu hiểu hết nỗi đời lưu lạc!
    Cánh chim chiều
    Vừa chếch bóng buổi nghiêng chiều
    Ai đâu phủi hết bao nổi buồn sương cát!
    Trên vai gầy, và trên cả bước cô liêu.
     
    Bây giờ
    Con đâu còn có mẹ
    Để nghe tiếng hát xa xưa
    Từ thuở tao nôi chín vàng chín đỏ
    Đâu cái thuở mẹ còn coi nhỏ
    Đâu nhịp võng đong đưa
    À ơi…những trưa hè hiu hắt gió - lời ru…
     
     
    Bây giờ
    Mẹ đã thiên thu
    Bây giờ
    Con vẫn nhớ “từ ngôn” xưa.
    Bây giờ trời đã sang mùa
    Vầng trăng mẹ - vẫn sớm trưa trong lòng.
     
    Mẹ ơi!
    Tháng 9, mùa thu
    Nhớ ngày giỗ mẹ
    Nén tâm hương dâng đến một phương trời
    Trong khi con còn lưu lạc chốn quê người 
    Trên vai gầy 
    Bước tha hương nghe nỗi buồn hạt bụi
    Vẫn trải lòng năm tháng với dòng trôi!
     
    New Orleans, tháng 9, thu 2014.
  Mặc Phương Tử
  
                             
                            
                                                    
Bình Luận Bài Viết