Tịch lặng mây trôi giữa hư không,
Một niệm buông rơi nhẹ đáy lòng.
Không sắc, không danh, không vọng tưởng,
Chỉ còn hơi thở thoảng mênh mông.
Ngồi yên như núi không lời nói,
Ngắm gió lên nguồn rụng lá thông.
Hư ảnh lặng tan vào khoảnh khắc,
Tâm là trăng tỏ giữa tầng không.
Chẳng chờ duyên đến hay duyên mất,
Thấy lẽ vô thường giữa sắc không.
Mắt chẳng bám hình, tai chẳng chấp,
Ý như suối chảy, sạch như sông.
Niệm khởi liền tan như sương sớm,
Chánh niệm đưa về chốn thong dong.
Một đời chẳng giữ điều gì nữa,
Chỉ giữ yên bình với tấm lòng.
Cỏ biếc cúi đầu trong gió nhẹ,
Trời sâu mở rộng nẻo vô cùng.
Ai hay tịch lặng là chân lý,
Không phải xa xôi giữa đại đồng.
© Copyright 2025, Design by Triviet