Ngày xưa có một anh chàng
Sinh ra trong cảnh giàu sang, quyền hành
Nhưng khi tới tuổi trưởng thành
Tự nhiên chàng cảm thấy mình không vui
Vì lăn lộn suốt cuộc đời
Chạy theo dục lạc của người trần gian
Tầm thường, nhàm chán vô vàn
Chàng đâu có muốn, có ham chút gì
Nên chàng quyết định ra đi
Xuất gia! Thiền định! Tiếc chi sang giàu
Tìm vào núi thẳm rừng sâu
Tu hành khổ hạnh há đâu ngại ngùng.
*
Ít lâu chợt thiếu muối dùng
Nên thầy quyết định lìa rừng một hôm
Ra đi khất thực làng thôn
Trên đường bỗng gặp đoàn buôn lữ hành
Cùng đi theo một lộ trình
Họ mời gia nhập chân tình thiết tha
Thầy tham gia, chẳng nề hà,
Đến khi chiều tối người ta tạm ngừng
Dừng chân cắm trại ven rừng
Để cùng ngơi nghỉ chờ vừng dương lên
Mọi người mệt mỏi ngủ liền
Riêng thầy khởi sự hành thiền tại đây
Đi kinh hành dưới gốc cây
Tập trung tư tưởng vào ngay cõi thiền
Ung dung, tự tại, an nhiên
Nở hoa tịnh lạc khắp miền nội tâm
Cả đêm tiếp tục bước chân
Giữ nguyên trạng thái tinh thần tươi vui.
*
Trong khi đó cướp tới nơi
Năm trăm tên cướp im hơi cận kề
Bao vây doanh trại bốn bề
Chờ đoàn ăn tối xong thì ra tay
Đợi người mê mệt ngủ say
Lén ra trộm cướp dễ thay vô cùng.
Nhưng khi vừa định tấn công
Cướp nhìn ra thấy bóng ông thầy rồi
Thầy đi quanh mãi không thôi
Tưởng người canh gác chúng thời bảo nhau:
“Hãy chờ đợi một ít lâu
Đợi tên kia ngủ có đâu vội gì
Cướp bây giờ không lợi chi
Thấy ta tên đó tức thì la lên
Cả đoàn buôn sẽ dậy liền
Cùng nhau chống cự gây phiền cho ta.”
Cướp đâu có nhận biết ra
Thầy đang thiền định thật là tập trung
Không nhìn thấy bọn cướp rừng
Cũng không lưu ý tới vùng quanh ông.
Cướp chờ ông ngủ tấn công
Ông thời thiền định lòng vòng đi quanh
Canh khuya tiếp tục kinh hành
Đi hoài gần tới bình minh mới ngừng
Xả thiền, khoan khoái lạ thường
Người trong doanh trại cũng đương dậy rồi
Thế là cơ hội buông trôi
Cướp bừa, trộm ẩu có mòi hiểm nguy
Chúng bèn ném gậy gộc đi
Vài tên bực tức chửi thề, nói nhanh:
“Bớ này các bạn lữ hành
Chính vì tên đứng gác canh của đoàn
Thức hoài không chịu đi nằm
Cứ đi rảo bước suốt năm canh trưòng
Chúng ta mất dịp ăn hàng
Đoàn nên trọng thưởng cho chàng đó nghe.”
Nói xong bọn cướp bỏ đi
Tìm con mồi khác coi bề dễ hơn.
*
Khi trời sáng, người trong đoàn
Thấy bao gậy gộc ngổn ngang phơi bày
Cướp đi bỏ lại rừng này
Hoảng kinh họ đến gặp thầy hỏi thăm:
“Thầy không sợ cướp hay chăng?”
Nhà tu khổ hạnh đáp rằng: “Sợ chi?
Ta đâu có của cải gì
Mà lo sợ cướp lấy đi của mình
Đời ta không bị hoảng kinh
Non xa, rừng thẳm mặc tình rong chơi,
Ai nhiều của mới sợ thôi
Còn ta khổ hạnh suốt đời tu thân
Lòng từ bi làm hành trang
Trên đường giải thoát thênh thang đón chờ.”
Nhà tu hoan hỉ vô bờ
Vang lời thuyết pháp thật là thuận duyên
Về “vô uý” của người thiền
Chẳng hề hãi sợ, đảo điên cõi lòng.
Cả đoàn cung kính nghe xong
Cúi đầu đảnh lễ vô cùng trang nghiêm.
Một thời khổ hạnh qua thêm
Từ, bi, hỉ, xả hương thiền thấm nhanh
“Tứ vô lượng tâm” đạt thành
Qua đời thầy được cõi lành tái sinh.
*
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(Thi hóa phỏng dịch theo bản văn xuôi
THE MEDITATING SECURITY GUARD
của Ven. Kurunegoda Piyatissa & Tod Anderson)
*
Nhận diện tiền thân Đức Phật
(TRUYỆN NGƯỜI CANH GÁC THIỀN ĐỊNH
Người canh gác thiền định là tiền thân Đức Phật).
_________________________________________________