Chùa mà chúng tôi thích nhất là chùa Linh Mụ, không những vì cảnh sông núi hữu tình “không nơi nào có được” mà còn vì thầy trụ trì ở đó là chỗ quen thân.
Chiều nay nắng ghé sân chùa / Đậu lung linh đủ để vừa đề thơ. Nắng vờn vạt áo thiền sư / Hình như nắng thích phù du đường trần
Quanh năm ở cỏi Ta Bà. Đi lên đi xuống rất là mõi chân.
Thầy là thầy giáo, tôi tu sĩ / Hai kẻ cùng đi một hướng về. Áo trắng, y vàng chung lối mộng / Bên trời sương tuyết trắng hoa lê.
Bềnh bồng trong những sát-na, Ta luân hồi khắp hằng hà phút giây, Dẫu là một niệm hôm nay, Sẽ mang thông điệp cho ngày hôm sau
Thầy cho con trả lại con gà trống thầy nhé! Nuôi nó, con gà con nó không gáy nữa. Mà con xin thầy thứ lỗi, con gà này gáy phải lúc con không cần đến.
Không biết tôi đã khóc cười từ khi nào, chỉ biết ngày nọ, trong một gia đình có đủ cả cha và mẹ, tôi đã khóc để chào đời trong cái cười rạng rỡ
Cái thuở bị người đời hắt hủi, đường hoạn lộ bít lối, con bỏ tất cả, về quê, suốt ngày say mê thú điền liệt, xách súng bắn giết vô tội vạ, thượng cầm hạ thú
Ngay trong gian nhà giữa quán là bàn thờ Di Đà Tam Thánh trang nghiêm khói hương, hoa huệ, đèn chớp tạo một không gian thanh lặng và chay tịnh.
Chắp tay ta cúi mặt, Joining my hands, I kneel down, Quỳ lạy đóa Chân Như, Bowing with reverence my Mind Flower,
Trần gian quán trọ đời mình / Đến chơi một chút thình lình rồi đi
Khổ: Tháng ngày ngoi ngóp trầm luân / Chướng duyên vây xiết, quẩn cùng bám theo
Thấy sư quét lá sau chùa / Nhỏ xin chiếc lá làm bùa hộ thân / Sư rằng lá rụng đầy sân
Cha mẹ đem con đến chùa làm chú tiểu, tức là từ nay con phải ở chùa. Thầy dạy bảo thì con vâng lời, chắp tay búp sen trước ngực và đáp rằng “ Mô Phật”
Vâng lời Thầy con đi quét lá, / Lá vàng rơi lả tả khắp nơi.
Từ lâu, người ta tin rằng có một cái “bản ngã” thường hằng, bất biến, tồn tại độc lập trong vạn pháp. Trước sự nhầm lẫn tai hại đó, Phật Thích Ca bèn nói thuyết “Vô ngã”
Để cuốn kinh trên bàn Phật đã mấy hôm rồi mà lão quên bẵng. Tối về xem lại, đúng y như lời bà khách, trong quyển kinh có một tấm phái Quy-y
Chiều nay nắng ghé sân chùa / Đậu lung linh đủ để vừa đề thơ
Ngày trùng phùng hai mái đầu đều sương điểm, thương nát lòng mà vẫn phải nhớ hoài hai chữ cự ly. Đó cũng là duyên.
· Thân thức: Se sua che giấu hình hài / Cánh chuồn phận mỏng chạm hoài xót đau
Niệm Quán Thế Âm khi gặp chuyện bất như ý có lẽ là hành vi thường xuyên của rất nhiều Phật tử. Tỷ lệ nữ giới niệm Phật có thể nhiều hơn nam giới