 
                                        01-12-2014
Năm tôi 17 tuổi, chẳng biết từ khi nào và từ bao giờ dòng máu nghệ sĩ lại chảy vào người tôi mạnh mẽ như thế, tôi muốn theo con đường nghệ thuật,
 
                                                    Dì thương bà già yếu, dì đi lấy chồng rồi lấy ai chăm lo cho bà, những lúc trái gió trở trời, đôi chân bà đau nhức ai là người bóp chân cho bà,
 
                                                    Mượn xuân một chút mưa phùn, Trả đông lại chút run run rét về, Mượn hè chút nhớ xa quê, Trả cho thu chút lỗi thề cố hương
 
                                                    Mẹ con tôi sống heo hút với nhau, không mong đợi điều gì nữa, nhưng vẫn liếc nhìn ra những con thuyền rẽ sóng đi... và chúng tôi lại tưởng là thuyền ai đi ngày trước.
 
                                                    Con từng trách ba không thương con, nhưng con biết có người cha nào mà lại không thương con, hơn nữa con lại là đứa con gái duy nhất của ba
 
                                                    Có một tô phở mà nó tiếc tiền không mua cho tôi ăn. Tôi đã hy sinh cả cuộc đời cho nó, bây giờ còn hầu hạ con nó.
 
                                                    Thuận ngồi trầm ngâm, đưa mắt nhìn ngoài trời một hồi rồi đọc thầm bốn câu thơ cuối trong bài phú “Cư trần lạc đạo” của Phật hoàng Trần Nhân Tông: “Cư trần lạc đạo thả tùy duyên.
 
                                                    Sáng nay trời không có sương mù, tôi có thể nhìn được những làn mây trắng mỏng vướng ngang các ngọn đồi chập chùng ở cuối chân trời.
 
                                                    Bây giờ là mùa… đã thu, những đám mây trắng bềnh bồng trên nền trời xanh, ngọn gió heo may thoáng nhẹ trong sớm mai, ngần ấy thôi cũng đủ vương vấn
 
                                                    Xin trả tôi về miền quê hương nhỏ bé/ có lũy tre và bờ lúa sắn ven đê
 
                                                    Máy bay vẫn bay đều đều, bồng bềnh lâng lâng trong những tầng mây. Tay mẹ bất chợt nằm gọn lỏn trong bàn tay của con, nằm thật ngoan trong những vết chai sạn của cuộc đời.
 
                                                    Mẹ ơi!/Tháng 9, mùa thu/Nhớ ngày giổ mẹ/Nén tâm hương dâng đến một phương trời/
 
                                                    Ông cứ nghĩ chắc đến lúc nhắm mắt chẳng đứa con đứa cháu nào khóc mình đâu. Đám ma ở quê to hay nhỏ là tùy vào tiếng khóc
 
                                                    Cám ơn mẹ cha sanh thành dưỡng dục - Cám ơn thầy cô dạy học các trường
 
                                                    Tèo không biết chữ, bù lại nó có khuôn mặt thông minh và cái mồm rao báo dẻo quẹo. Chỉ cần lão đại lý phát hành báo đọc hộ mấy cái đầu đề bài báo là Tèo hiểu ý
 
                                                    Người phụ nữ ở quầy, không một chút giận dữ, bằng giọng bình thản, trả lời ông nguyên văn như thế này: “I’m sorry, sir, but you’ll have to stand in line for that, too”....
 
                                                    Thương cảnh hai cha con sống thui thủi một mình giữa đồng, hoàn cảnh mình cũng đơn chiếc, nhận lời góp gạo thổi cơm chung. Xóm làng dị nghị, lời ra tiếng vào.
 
                                                    Đồng dao, đồng diêu: câu hát chơi, con nít hay hát. Đó là định nghĩa đơn giản nhất của Huình Tịnh Paulus Của, trong Đại Nam Quấc Âm Tự Vị
 
                                                    Chùa cũ, nhỏ, ẩn trong một vùng lá xanh ngăn ngắt. Mùa này, ngọc lan chắc là chưa trổ búp, chỉ có những cánh hoa đại trắng ngà, lác đác rụng xuống sân chùa.
 
                                                    Vầng trăng tròn đã được cổ tích hóa, đầy đặn tâm hồn tuổi thơ, trong khi đó, những nơi đầy đủ vật chất thường thiếu ánh trăng.
 
                                                    Sự sống và cái chết thật quá mong manh ! Nhiều lúc buồn tôi lại nghĩ biết đâu ngày mai tôi sẽ chết và nếu ngày mai tôi chết. Đã có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi “Nếu ngày mai tôi chết...
 
                                                    Rơm đứng sừng sững trên triền đê rồi về tận các con ngõ. Rơm điểm tô khung cảnh làng quê. Rơm phủ đầy ký ức bằng mùi hương thơm ngát, nồng nàn…