 
                                        04-02-2025
Nhà thơ Trần Quang Đạo đã tách biệt câu cảm thán: "Mưa chia không thiên vị." đứng độc lập với khổ thơ đầu để thêm nhấn mạnh sự chiêm nghiệm, ngộ thức về Đạo của người tu tập.
 
                                                    Bóng xế về tây nghe quạnh quẽ!/ Ngắm hoàng hôn xuống, ánh chiều rơi!
 
                                                    Lễ Nghĩa Liêm Sỉ 禮 義 廉 恥 là bốn loại kỷ cương để duy trì quốc gia, nếu bốn loại kỷ cương này không được phát huy thì quốc gia sẽ diệt vong.
 
                                                    Có 2 Bản dịch Việt ngữ (trong số tất cả 7 bản dịch) được nói đến nhiều nhất và có giá trị nhất trong Văn học sử, từ Bản Hán ngữ của Đặng Trần Côn
 
                                                    Thêm một mùa cỏ lau nữa lại về trắng tinh khôi triền dốc. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ hình ảnh ba tôi những sớm những chiều đi về trên dốc nắng. Bóng ba đổ xuống, vươn dài tận chân đồi...
 
                                                    Tất cả, một ngày không xa sẽ rơi vào quên lãng, sẽ tan biến đi theo chu kỳ sinh, trụ, dị, diệt của nhân sinh. Không quan trọng. Điều quan trọng, trong giờ phút còn có mặt, còn được...
 
                                                    Tâm hồn Mẹ tựa khu vườn/ Nơi đây yên tĩnh, tình thương dạt dào/ Muôn chim đua hót ngọt ngào/ Bài ca hoan lạc vọng vào muôn phương
 
                                                    Sinh như đợt sóng trước,/ Tử giống đợt sóng sau.
 
                                                    Hư ảo chập chờn cánh Tuyết bay/ Gọi hồn non nước Trăng vơi đầy/ Tiếng Chuông tiềm thức lan trong gió/ Mưa Pháp đầy trời. Mưa sớm nay ...
 
                                                    Trong chữ ĐẠO có vần “ạo” đồng thanh với “tạo”. Trong chữ ĐỨC có vần “ức” đồng thanh với “sức”; đạo đức là phải (bỏ công sức tạo ra) tự tu dưỡng mà hình thành.
 
                                                    Nắng đẩy mây dồn phía đằng tây/ Mưa bụi lạnh thêm những gót giày
 
                                                    Tiếng ai kêu trong gió/ Hay tiếng hú oan hồn
 
                                                    Thế nhân nhiều thể bạc tình/ Ngộ ra thì đã thất kinh mấy đời!
 
                                                    Thơ : Thi sĩ Lê Huy Trứ/ Nhạc Nguyên Hà/ Trình bày Vân Khánh/ Hòa âm Quang Đạt Studio
 
                                                    Hà nội mưa phùn, Hồ Gươm trông đợi/ Thạch thảo buồn tiễn Thu khứ Đông lai
 
                                                    ẢI QUAN, Bản Giốc, nhòa QUAN ẢI/ ĐÔNG hải, Trường Sa, khóc biển ĐÔNG
 
                                                    Bỗng phút chốc nhà tan nước lở/ Khổn cho người làm kẻ sa cơ/ Nhà tan nước mất thân vong/ Máu rơi lai láng cốt xương gãy lìa
 
                                                    Nửa đời ai nuối tiếc/ Thả hồn trên bến mơ/ Huế vẫn buồn muôn thuở/ Thương nhớ mấy cho vừa
 
                                                    Tri ân QLVNCH, Ngũ hổ thần tướng và những anh hùng vị quốc trận vong.
 
                                                    Ta là bướm hay bướm là ta?/ Cõi trần ai, ai tỉnh ai mê?
 
                                                    Ngẩn ngơ câu lý ngân dài / Khoan thai rẽ nước thuyền ai ghé bờ
 
                                                    ‘Mầy đứng lại cho tao lạy mầy mấy cái chớ mầy chạy kiểu đó chắc tao chết vì đứng tim. Mầy tội nghiệp tao với chớ! Tao đâu có muốn vô tù đâu!’