 
                                        13-08-2023
Nhặt một hòn sỏi nhỏ, Ném vào giữa cuộc đời. Cuộc đời va chạm lắm, Chẳng yên lòng thảnh thơi
 
                                                    Bên ni chùa Thiên Mụ/ Bên nớ Long Thọ Cương/ Gió đưa trúc la đà/ Trăng sáng chuông chùa ngân
 
                                                    Một thời oanh liệt, tự do, hạnh phúc/ Quan dân Việt Nam, lừng lẫy chiến công
 
                                                    MÌNH là từ thuần Việt, phương ngữ Nam Bộ, tồn tại lâu đời trong không gian vùng, vào kho tàng dân gian: “Mình với ta tuy hai mà một, ta với mình…”. Ở phạm vi thân mật gia đình, rõ...
 
                                                    Làm điều không thể biết/ Lậu bất khả tận thông
 
                                                    Đất nước dưới chân là tổ quốc/ Vẹn câu thề bảo quốc an dân
 
                                                    Gã nằm trong căn phòng biệt giam, mắt vẫn đăm đăm nhìn lên trần nhà khi những song sắt vẫn chưa có màu ánh sáng nghĩa là gã vẫn còn lo sợ và hồi hộp, gã sợ tiếng khoá lộp cộp của n...
 
                                                    Muôn đời thề nguyện quốc gia/ Gia gia quốc quốc lời thề quốc gia
 
                                                    Non Nước điêu tàn trong cuộc chiến/ Núi sông than khóc những tranh hùng
 
                                                    Tình trôi qua bóng chìm đáy nước/ Lòng không lưu luyến tâm không sầu
 
                                                    Quái lạ, tương tư bản lai chi?/ Muốn phân tích nhưng không suy được
 
                                                    Bao năm thân cô lữ/ Bến bờ giờ vô biên
 
                                                    Tự cổ chí kim, trên thế giới, có quân đội nào, và quan quân nào chưa ra trận đã say sưa, cờ bạc trong quân, lại kiêu binh lúc về hậu cứ mà có thể chuyển bại...
 
                                                    Trong một lịch sử gần với nền giáo dục nước nhà, bậc tiểu học, cho đến tận những năm 1980, phân môn tập viết vẫn quan trọng bên cạnh toán, chính tả, làm văn…
 
                                                    “Núi Ngự Bình trước tròn sau méo. Sông An Cựu nắng đục mưa trong”
 
                                                    Bước vào cánh cổng vẫn còn khép hờ vì chưa đến giờ làm việc. Nó nhẹ nhàng xuống xe dẫn bộ vào khuôn viên thanh vắng tĩnh lặng, nơi nó có cuộc hẹn sáng nay, một Viện Dưỡng lão.
 
                                                    Cách con đường đất nhỏ giữa cánh đồng lúa xanh đang mùa ngậm sữa là vườn bông ươm ngày tết của chú Năm với đủ loại vạn thọ, màu gà, ớt kiểng, hướng dương...
 
                                                    Gã hoạ sĩ chỉ vào cái ghế dựa xem ra là chỗ ngồi chỉnh chu sang trọng nhất trong cái phòng không có gì đáng giá ngoài mớ màu mè nhoè nhoẹt và những bức ảnh đủ dung mạo.
 
                                                    Tác phẩm của ông có đúng là một chiếc gương để soi cái 'tâm khỉ, ý ngựa' không thì tôi không cần biết đến để mà phiếm bàn.
 
                                                    Nửa đời trả kiếp hồng nhan/ Mộ này giờ đã mịt mù khói sương.
 
                                                    Theo thời gian, khi ở trong nước thời kỳ đổi mới, chuyện nghe đài hay trích nguồn tin ngoại quốc trở nên bình thường dần, rồi cởi mở từng bước để gần đây chính thức tháo gỡ cám đoá...
 
                                                    Cô ấy có vẻ là một cô gái dịu dàng, được lòng mọi người. Nhưng tôi không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào.